Tags : Stt Răn Dạy con người của Phật
Bài học qúy giá của cuộc sống.
Quy luật sống, nhân qủa.
Nhìn đời, biết yêu thương, hiếu thảo.





Câu Truyện Hay Về Cuộc Sống


Câu chuyện về người thợ xây
Người thợ xây nọ đã làm việc rất chuyên cần và hữu hiệu trong nhiều năm cho một hãng thầu xây dựng. Một ngày kia, ông ngỏ ý với hãng muốn xin nghỉ việc về hưu để vui thú với gia đình.
Hãng thầu rất tiếc khi thiếu đi một người thợ giỏi đã tận tụy nhiều năm. Hãng đề nghị ông cố gắng ở lại giúp hãng xây một căn nhà trước khi thôi việc. Ông ta nhận lời.
Vì biết mình sẽ giải nghệ, cùng với sự miễn cưỡng, ông ta làm việc một cách tắc trách qua quít, xây dựng căn nhà với những vật liệu tầm thường, kém chọn lọc, miễn có một bề ngoài đẹp đẽ mà thôi.
Mấy tháng sau, căn nhà đã hoàn thành. Người chủ hãng mời ông đến, trao cho ông chiếc chìa khóa của ngôi nhà và nói: "Ông đã gắn bó và làm việc rất tận tụy với hãng trong nhiều năm, để tưởng thưởng về sự đóng góp của ông cho sự thịnh vượng của hãng, chúng tôi xin tặng ông ngôi nhà vừa xây xong!"
Thật là bàng hoàng. Nếu người thợ biết mình sẽ xây cất căn nhà cho chính mình thì hẳn ông ta đã làm việc cẩn thận hơn và chọn lựa những vật liệu có phẩm chất hơn. Sự làm việc tắc trách chỉ có mình ông biết và nay thì ông phải sống với căn nhà mà ông biết rõ là kém phẩm chất như thế nào.
Câu chuyện người thợ xây cũng tương tự như chuyện đời của chúng ta. Cũng như người thợ già kia, chúng ta thường tạo dựng một đời sống hào nhoáng, tạm bợ, đua đòi không chú trọng tới phẩm chất của nó. Nhiều khi ngồi kiểm điểm những sự bê bối của mình trong quá khứ, chúng ta thấy mình đang phải cam chịu những hậu quả của nó.
Cuộc đời là một công trình kiến trúc do chính mình tạo nên. Đời sống hiện tại là kết quả của sự tạo dựng trong quá khứ, đời sống ngày mai sẽ là kết quả của sự tạo dựng hôm nay. Hãy xây dựng đời mình một cách đúng đắn!

00 3
Hạnh phúc: Điều quan trọng nhất trong cuộc sống
============================================
“Điều quan trọng nhất trong cuộc sống? Nếu người ta hỏi một người trong cơn đói, đó sẽ là thực phẩm. Với một kẻ nào đang lạnh, đó sẽ là hơi ấm. Và nếu một ai đang cam chịu cô đơn, chắc chắn đó sẽ là sự gần gũi với người khác”.
“Con người không chỉ sống bằng bánh mì. Mọi người đương nhiên cần thực phẩm. Cùng tình yêu và lòng trìu mến nữa. Nhưng có điều gì khác mà tất cả chúng ta đều cần: đó là biết chúng ta là ai và tại sao chúng ta sống”.
Bạn có bao giờ ngồi một mình thinh lặng và suy nghĩ về câu hỏi: “Bạn là ai? Tại sao bạn có mặt trên cõi đời này? Điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn?”. Câu trả lời tùy thuộc vào mục đích sống của bạn là gì. Nếu mục đích sống của bạn là sự giàu có thì tiền bạc là quan trọng nhất. Nếu đó là có được một địa vị cao trong cuộc sống thì sự thăng tiến trong sự nghiệp là điều quan trọng nhất. Còn nếu đó là hạnh phúc thì gia đình và tình yêu là quan trọng nhất.
Có một điều mà bạn cần biết đó là cần phải coi trọng các giá trị tinh thần, quan tâm đến những giá trị tinh thần sẽ làm cho bạn cảm thấy hạnh phúc nhất hơn là coi trọng đồng tiền. Tiến sĩ Vũ Minh Khương trong bài viết “Năm mới, nói chuyện đổi mới tư duy” có nhận xét: “Hầu hết các doanh nhân giàu có và có tiếng tăm lừng lẫy đều bắt đầu sự nghiệp của mình bằng say mê và tâm huyết tạo nên giá trị mới đặc sắc cho xã hội chứ không phải tham vọng làm giàu bằng mọi giá. Sự giàu có dường như là hệ quả chứ không phải là động lực chính yếu cho nỗ lực vươn lên của họ”.
Người hạnh phúc là người biết mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống của mỗi người chính là sống làm sao cho mình được hạnh phúc và để làm được điều đó thì cần phải mang hạnh phúc đến gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và cũng đừng quên mang hạnh phúc đến cho chính mình bằng những thú vui giải trí cùng mọi người xung quanh nhiều hơn. Cuộc sống luôn đa dạng và phong phú, hãy luôn quan tâm đến tất cả những điều đó.

Jpg 126
ĐÔNG ĐẾN LÀM NGƯỜI TA CÔ ĐƠN HƠN PHẢI KHÔNG ANH?
Những chuyện buồn chẳng vì lý do gì cứ tìm đến, nhìn dòng người ai ai cũng có một bàn tay để nắm, nhìn xuống bàn tay mình lại trống không.
Người ta sẽ thích giấu mình trong cái lạnh đến thấu tim, sẽ lảo đảo bước qua những buổi chiều ảm đạm sắc xám xịt mà loay hoay cùng nỗi nhớ, sẽ quay quắt trong những buổi tối có ủ ấm thế nào bàn tay vẫn lạnh, nỗi cô đơn bò dọc khắp người, hạnh phúc cảm tưởng như một thứ quà xa xỉ mà em vẫn hy vọng trong những tháng ngày ảo não một mình em đối diện cùng em.
Đông đến, em lại chỉ có một mình.
Những con phố giấu mình rụt rè sớm hơn, em đi qua những khoảnh khắc trái tim lật ngửa để lộ nỗi buồn chỉ chực rơi vãi ra ngoài. Phố sao mà đau còn em sao buồn thế. Người yêu ơi, cớ sao em đi tìm mà anh vẫn chẳng thấy đâu?
Gió mùa vẫn hắt hiu lướt qua bờ vai em run lên từng đợt, em lại chỉ biết co mình nhìn những người lạ lướt qua. Ai cũng vội vã, ai cũng mệt nhoài, ắt hẳn người ta cũng giống em, cũng cô đơn và phải cô đơn quá lâu đến thế.
Mùa đông đến rồi, người ta cô đơn vì trái tim đông cứng, nhưng cảm xúc thì lại như gió chuyển mùa, cứ dào dạt cuốn lấy quanh người như sợi dây trói vô hình buộc người ta phải dẫn buồn thương đến. Bắt đầu nhớ đến những cái nắm tay thật chặt, chiếc khăn quàng còn ấm sực mùi yêu thương, những cái ôm qua lay lắt nụ cười vụng trộm, bắt đầu hình dung hình hài hạnh phúc và thiết tha được ôm ghì lấy ai đó, lặng yên.
Bắt đầu nhận ra sự hữu hạn của thời gian, thoảng thốt khi mùa héo tàn là một năm đã hết. Những chuyện buồn chẳng vì lý do gì cứ tìm đến, nhìn dòng người ai ai cũng có một bàn tay để nắm, nhìn xuống bàn tay mình lại trống không.
Bỗng nhiên sợ lạnh…
Bỗng nhiên sợ lòng trống không…
Bỗng nhiên muốn giấu mình thật lâu trong một góc nhỏ thật ấm áp, để vỗ về trái tim đông cứng, chờ đợi nỗi cô đơn cứ gặm nhấm trái tim ta dần dần.
Đông đến, có phải người ta sẽ cô đơn hơn đúng không anh?
Cô đơn trong những nỗi niềm riêng của mình em vẫn thế. Đông lạnh khiến người ta co mình trong hơi gió, giật mình khi nghe tiếng thở dài ngao ngán mỗi đêm nghe thời gian trở mình…

1 128
YÊU MỘT NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH...
Yêu một người trưởng thành, những tin nhắn thưa hơn. Không vồ vập hỏi han sáng, trưa, chiều, tối. Chỉ những lúc thật sự cô độc mới nhắn một tin ngắn "ở nhà mưa anh ạ!"
Yêu một người trưởng thành, những cuối tuần không hối hả diện đồ đẹp ra phố. Họ ăn mặc bình thường chọn một góc tĩnh lặng để nép mình vào tìm bình yên. Họ không nói với nhau quá nhiều, không cười to, không gây sự chú ý của người khác, tất cả là một sự im lặng đầy thấu hiểu.
Yêu một người trưởng thành, sự quan tâm lặng lẽ âm thầm. Những cái thở dài cũng được cất giấu kỹ lưỡng để người còn lại an tâm. Họ hiểu rằng, chỉ khi người kia yên ấm mình mới có thể an ủi phần nào.
Yêu một người trưởng thành, đàn ông trở nên chững chạc, phụ nữ trở nên đằm thắm. Họ vẫn nghĩ về nhau nhưng không ồn ã. Vẫn ghé facebook nhau mỗi ngày, vẫn thấy cái nick yahoo bật sáng, vẫn cập nhật liên tục những dòng status nhưng tất cả chỉ âm thầm - không like, không comment.
Yêu một người trưởng thành, người ta không nhắc về hai từ "mãi mãi". Người ta ý thức được lời nói và có trách nhiệm với những lời hứa đó. Họ tôn trọng nhau và tự hứa với lòng trân trọng ngày hôm nay.
Yêu một người trưởng thành, là giữ lại cho mình những nỗi buồn riêng. Người yêu cũ lập gia đình hay những điều đại loại như thế, cả hai đều biết nhưng lại dành cho nhau một khoảng trống kỷ niệm.
Yêu một người trưởng thành, người ta nghĩ về những bữa cơm. Qua những lần hẹn hò quán cóc, cà phê, họ nghĩ đến bữa cơm ấm áp có 2 người cùng nấu, cùng vây quần bên nhau sớt chia đắng cay mặn ngọt.
Yêu một người trưởng thành, người ta ý thức được mình đang ở đâu. Không viển vông về thiên đường trải thảm hay những giấc mơ diệu vợi. Họ hiểu mình cần gì và thiếu gì.
Yêu một người trưởng thành, người ta thấy mình trưởng thành hơn...

2 119
KHÔNG CÓ TÌNH YÊU NÀO VĨNH CỬU NHƯNG CÓ HẠNH PHÚC VĨNH HẰNG
Bạn à, thật ra hạnh phúc đến từ những điều giản dị và nhỏ nhặt nhất như bạn có nhà để về, có bạn thân để tâm sự, không phải lo cái đói và đặc biệt có một người thật tâm yêu bạn, hiểu bạn, luôn ở bên bạn dù có chuyện gì, mà cái mỗi người con gái chúng ta muốn là vậy hay sao, chỉ cần một người như vậy là quá đủ rồi.
Người ta vẫn thường nói:" Trên đời này có rất nhiều thứ vĩnh cửu nhưng tuyệt nhiên tình yêu không phải là một trong số đó".Tôi tin có thể không có tình yêu vĩnh cửu nhưng sẽ có hạnh phúc vĩnh hằng.
Bạn ạ, tình yêu là thật, nhưng tình yêu vĩnh cửu chỉ là một ảo mộng mà thôi. Yêu chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó mà thôi. Nên hãy cứ tin vào tình yêu nhưng tuyệt đối đừng tin vào sự mãi mãi, vĩnh cửu của nó.
Có lẽ bạn sẽ hỏi tôi:" Nếu 2 con người không có tình yêu với nhau thì làm sao sống được với nhau đến trọn đời?". Tôi sẽ trả lời bạn rằng:" Cái gắn kết con người lại với nhau, cái mà làm cho con người có thể nắm tay nhau đến đầu bạc răng long, cái đó có tên là ‘hạnh phúc’."
Có lẽ bạn sẽ tiếp tục lại hỏi tôi:" Không phải tình yêu đi đôi với hạnh phúc hay sao? Vậy nếu không có tình yêu vĩnh cửu thì làm gì có hạnh phúc vĩnh cửu?". Tôi sẽ trả lời bạn rằng:" Hạnh phúc vốn dĩ không đi đôi với tình yêu, nó bao hàm tình yêu, hay nói cách khác 2 người bên nhau mà chỉ có tình yêu thôi là chưa đủ.
Bạn à, khi 2 người bên nhau tôi tin chắc rằng sẽ có 1 lúc nào đó bạn sẽ không còn tình cảm với đối phương nữa, có thể sau đó bạn sẽ có tình cảm lại hoặc là không, cái tình cảm này được gọi là tình yêu. Không có tình yêu vĩnh cửu vì tình yêu có thể không cân bằng, 1 bên yêu nhiều hơn, nhưng để có được hạnh phúc thì bắt buộc cả 2 phải dùng đến sự chân thành, tình cảm xuất phát từ tấm lòng để xây dựng nên.
Bạn à, khái niệm "hạnh phúc" của mỗi người có thể là khác nhau, không ai giống ai, nhưng để có được hạnh phúc thì phải xuất phát từ sự chân thành. Lòng người có thể thay đổi, nhưng chỉ cần tình cảm xuất phát từ trong lòng thì sẽ không đổi.
Bạn à, thật ra hạnh phúc đến từ những điều giản dị và nhỏ nhặt nhất như bạn có nhà để về, có bạn thân để tâm sự, không phải lo cái đói và đặc biệt có một người thật tâm yêu bạn, hiểu bạn, luôn ở bên bạn dù có chuyện gì, mà cái mỗi người con gái chúng ta muốn là vậy hay sao, chỉ cần một người như vậy là quá đủ rồi.
Bạn à, vì vậy bạn đừng đi kiếm tình yêu vĩnh cửu mà hãy xây dựng HẠNH PHÚC VĨNH HẰNG

3 118
NHÍM VÀ CÁ
Có một chàng Nhím đã trót yêu thương một nàng Cá. Nhím khao khát một lần được ôm Cá vào lòng để được nghe hơi ấm từ trái tim nàng tỏa ra. Nhưng Nhím biết, chàng chẳng bao giờ có thể làm được điều đó. Nhím sợ những chiếc gai trên người mình sẽ khiến Cá đau.
Nhím nghĩ ra một cách. Nhím bứt dần những chiếc gai trên người mình. Những vết thương đẫm máu, những vết thương đau thấu tận tim gan Nhím và cả tận tim gan người yêu chàng. Nhưng Cá không có cách nào ngăn cản nổi ý định ngông cuồng của người yêu. Cá nài nỉ, van lơn nhưng Nhím vẫn không từ bỏ. Và đến một ngày, Cá quay lưng bỏ đi.
- Thượng Đế ơi, tại sao cô ấy lại bỏ con đi?
- Con đã bao giờ nhìn thấy Nhím và Cá yêu nhau chưa?
- Nhưng, con yêu cô ấy thật lòng. Con nguyện chịu đựng đau để được bên cô ấy.
- Những vết thương của con, con có nghĩ cô ấy còn đau hơn gấp trăm ngàn lần không?
- Cá có nước mắt không hả Thượng Đế?
- Có chứ. Nước mắt của cá hòa vào trong nước. Vậy là, con đã tự làm tổn thương mình, tự làm tổn thương người mình yêu và.. cô ấy phải ra đi để giải thoát cho con và cả chính cô ấy. Tình yêu đôi khi chỉ đơn giản là học cách từ bỏ mà thôi, con à...

4 117
Yêu thương bản thân là cách tốt nhất để hạnh phúc
Đừng sợ hãi hay trốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng trì hoãn bất cứ điều gì.
Điều này đồng nghĩa với việc đừng dành quá nhiều thời gian vào một ai đó, đừng vì người ấy mà chấp nhận hy sinh quá nhiều, đừng vì người ấy mà nhận lấy thương tổn quá lớn. Chúng ta còn không trân trọng chính bản thân mình, lấy lý do gì bắt người khác phải coi chúng ta là báu vật để nâng niu?
Phần lớn những người bất hạnh, vì những lý do này hay lý do khác, vì cô đơn, vì vấp váp quá nhiều hay bị tổn thương quá nhiều, vì sống trong những hoàn cảnh buộc phải chấp nhận quá nhiều những éo le, vì yêu thương chọn sai, vì nhớ thương nhầm người, vì bị ai đó quay lưng phản bội mà mất hết lòng tin vào cuộc sống.
Này, nếu có ai hỏi bạn rằng, điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống này, đừng vội trả lời họ rằng tình mẫu tử, tình phụ tử, tình yêu nam nữ hay xa hơn là những cái ước mơ hay hoài vọng, mục tiêu hay lý tưởng. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống này chính là được sống, được tồn tại. Vậy thì tại sao chúng ta vẫn bỏ quên bản thân mình, không hề dành thời gian chăm sóc, yêu thương chính mình đi?
Chỉ đơn giản là sống lạc quan lên, bớt suy nghĩ đi. Đừng đày đọa bản thân quá nhiều bởi những mối bận tâm chẳng đầu, chẳng cuối, tận hưởng cuộc sống theo hướng tích cực hơn, vui vẻ hơn.
Ai trong chúng ta cũng sẽ có những phút giây muốn làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa. Làm những điều chúng ta muốn làm, yêu thương theo cách của chúng ta. Đừng sợ hãi hay trốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng trì hoãn bất cứ điều gì.
Thế nhưng hãy nhớ làm cho mình đẹp lên mỗi ngày, hãy nhớ đối đãi thật tốt với bản thân mình mỗi ngày. Thay vì cố học theo sở thích của ai đó thì hãy thoải mái thể hiện cá tính của bản thân, tôn trọng cảm nhận của chính mình. Đừng quá dễ dàng khiến cho ai đó làm mình tổn thương, cũng đừng vì tổn thương mà bỏ rơi chính mình.
Chúng ta sẽ không thể hạnh phúc nếu như không biết cách yêu thương chính mình. Chúng ta sẽ chỉ chìm trong những nỗi niềm dõi mắt theo người khác, chúng ta sẽ chỉ chờ đợi ai đó đến bên cạnh quan tâm đến và bị động đón nhận tất thảy niềm vui, nỗi buồn.
Nếu như thế chúng ta không phải đang sống, chúng ta lúc ấy chỉ là những cái bóng, chìm khuất sau lưng người khác, không cho mình cơ hội đứng lên.

5 112
15 ĐIỀU CẦN LÀM ĐỂ SỐNG MỘT CUỘC SỐNG KHÔNG HỐI HẬN
1. Tìm mục đích chính của đời bạn
Hãy tin rằng bạn đang đi đúng hướng và nghĩ về những gì khiến bạn hạnh phúc nhất – những thứ làm rung động trái tim bạn và làm bạn “cảm nhận”. Như Thoureau đã từng nói: “Hãy đi tự tin theo sự chỉ đường của những giấc mơ”.
2. Ngừng đóng vai nạn nhân
Đời vốn không công bằng. Nó sẽ đánh bại bạn vào lúc bạn không ngờ đến nhất và bỏ mặc bạn nằm ở đống bùn. Bạn có thể chọn làm nạn nhân của hoàn cảnh hoặc bạn có thể đứng dậy và tiếp tục đi. Chỉ đơn giản vậy thôi.
3. Đừng viện cớ
Đoán xem điều gì mà những người chuyên đóng vai nạn nhân làm nhiều nhất: Kiếm cớ. Đừng giống họ. Hãy nhận lấy trách nhiệm cho hành động của bạn. Hãy dừng ngay việc tự cản trở mình.
4. Đừng phí thời gian
Thời gian là của cải có giá trị nhất của bạn. Đừng lãng phí nó. Một trong những nỗi ân hận lớn nhất của mọi người là cách họ phân phối thời gian.
5. Ra khỏi vùng an toàn
Để sống không hối hận, bạn cần dũng cảm và mạo hiểm. Không một ai có thể đạt được những điều tuyệt vời bằng cách ngồi không và sống trong vùng an toàn.
6. Bỏ những người bạn không cần thiết
Đây là một điều khó khăn nhưng không thể phủ nhận rằng có một số người đang cản trở bạn. Hãy chọn dành phần lớn thời gian của bạn cho những người tích cực. Những người bi quan chỉ kéo bạn xuống mà thôi.
7.Hãy hình dung
Những gì bạn nghĩ sẽ biến thành thực tế. Những tưởng tượng sáng tạo là một trong những thủ thuật hiệu quả cho việc giải phóng năng lượng tâm trí. Hãy tận dụng nó.
8.Dành thời gian cho gia đình và bạn bè
Các mối quan hệ là một trong những chìa khóa tiến đến hạnh phúc và một trong những nỗi ân hận lớn nhất của mọi người là không liên lạc thường xuyên với bạn bè. Để sống một cuộc sống không hối hận, hãy dành thời gian nhiều hơn cho những người bạn yêu quý.
9. Sống cho hiện tại
Hôm qua là lịch sử, ngày mai là điều bí ẩn và hôm nay là một món quà. Không ngẫu nhiên mà biện pháp chơi chữ, trong tiếng Anh, từ 'present' có nghĩa là hiện tại và cũng có nghĩa là món quà.
10. Hãy đặt câu hỏi
Giả định là một trong những điều nguy hiểm nhất trên thế giới. Đừng giả định. Hãy đặt câu hỏi.
11. Làm những gì bạn thích
Tôi nói chuyện rất nhiều với những người bị ‘kẹt’ trong công việc họ ghét. Nếu đó là bạn, hãy thay đổi. Hãy bắt đầu một công việc mà bạn đam mê.
12. Quan tâm đến bản thân mình
Sức khỏe của bạn là một món quà. Hãy quan tâm bản thân bạn và bắt đầu ăn uống đồ ăn có lợi thay vì những thứ linh tinh. Và hãy đứng dậy và di chuyển. Ngồi nhiều quá sẽ giết bạn, theo đúng nghĩa đen.
13. Không bao giờ ngừng học hỏi
Một trong những bí mật để sống cuộc sống không hối hận là học hỏi nhiều nhất có thể về mọi chủ đề. Bạn sẽ tìm thấy sự thông thái ở những nơi khó tin nhất nếu bạn sẵn sàng tìm kiếm.
14. Giúp đỡ người khác
Giúp đỡ người khác để họ đạt được mơ ước là cách để bạn đi đến gần mơ ước của mình. Thế giới không xoay quanh bạn hay tôi. Hãy làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn và vũ trụ sẽ ban thưởng cho bạn.
15. Hãy tin rằng con đường bạn đang đi là đúng đắn
Ở phần cuối cuốn sách The Count of Monte Cristo,bá tước Edmun Dantess nói một trong những lời thoại đáng nhớ nhất lịch sử: “Tất cả trí thông minh của loài người được chứa trong hai từ: chờ đợi và hy vọng”. Nếu bạn nghĩ và hy vọng bạn được sinh ra cho điều gì đó lớn lao hơn, thì có lẽ bạn chính là như vậy.

01 8
CHUYỆN Ở ĐỜI... Quá hay và thâm thúy -
Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có
một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi
thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất
1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn
bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.
Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với
người đàn ông một câu…………..
Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem,
người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”
Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận anh, em đã
nhìn nhầm người rồi.”
Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn
không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “Thầy ơi,
em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của
chúng ta anh nhé!”
Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này
rồi ư?”
Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi
mất cũng nói với bố em như vậy.”
Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng.”
Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một
mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta
mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát
hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi
trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong
giây phút quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội
sống duy nhất về phần mình. Trong nhật ký viết rằng :
“Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy
biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ
có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại
dương sâu thẳm. Anh xin lỗi.”
Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em
học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và
ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân
biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.
Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì
người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn
tiền bạc.
Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về
mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta
hiểu được ý nghĩa trách nhiệm.
Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì
người ta sai, mà là người ta hiểu được trân trọng người
bên cạnh mình.
Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ
người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.

6 112
MẶT TRÁI CUỘC ĐỜI
Một Thầy tu trẻ nọ được gởi đến làm việc với một số anh em khác, công việc của họ là dệt một khung vải rộng lớn, trên đó mỗi người ngày ngày dệt phần được trao phó, việc làm xem ra độc điệu và vô nghĩa.
Ngày nọ, không còn chịu đựng nổi một công việc nhàm chán như thế, Thầy tu thốt lên với tất cả sự giận dữ của mình:
- Trước khi con được sai đến đây, người ta nói với con về một công trình nghệ thuật cao cả mà con sẽ góp phần vào. Bây giờ con chỉ thấy rằng, con phải dùng kim đâm qua xỏ lại như một cái máy, con không thấy đâu là nghệ thuật cả.
Nghe thế, vị Linh mục mới nói với thầy như sau:
- Con ơi, làm sao con thấy được công trình nghệ thuật mà chúng ta đang cộng tác để thực hiện, bởi những gì con đang thấy là mặt trái của tấm thảm. Hơn nữa, việc con đang làm là một điểm nhỏ trong công trình mà thôi.
Khi tấm thảm đã hoàn thành, người ta lật tấm thảm lại. Lúc bấy giờ, vị tu sĩ trẻ mới thấy rằng mình góp phần vào một tuyệt tác. Đó là bức tranh của Ba đạo sĩ triều bái hài nhi Giêsu, những đường kim mà Thầy tu trẻ ngày ngày đút qua xỏ lại, đã vén lên chính hào quang sáng chói trên đầu Chúa Hài Nhi. Điều mà thầy cho là vô nghĩa nhất giờ đây hiện lên như một kỳ công.
***
Cuộc đời của mỗi người chúng ta có lẽ cũng giống như một tấm thảm nhìn từ mặt trái. Những cái độc điệu nhàm chán dệt nên cuộc sống của mỗi người, đôi khi che khuất hướng đi và ý nghĩa cuộc đời. Những mất mát, thất bại và khổ đau càng làm chúng ta choáng ngợp, hụt hẫng. Nhưng khi nhìn lại, chúng ta mới thấy rằng chính ta đã làm nên một kiệt tác của chính đời mình.

7 109
Yếu tố để bạn thành đạt :
1. Ngây thơ: Chúng ta ai cũng từng trải qua thời kì ngây thơ, song để có thể thành công, sự ngây thơ đó phải được thay thế bằng lòng nghi ngờ. Lý do rất đơn giản: ngốc nghếch không bao giờ mang lại chiến thắng. Hãy học cách nghi ngờ mọi thứ!
2. Hoảng loạn: Việc rơi vào những tình huống có sức ép lớn là điều hết sức bình thường trên thương trường. Hầu như không có điều gì diễn ra trên thương trường có thể dự đoán trước được. Nếu không học được cách kiểm soát cảm xúc của bản thân, không ai có thể giành thắng lợi cuối cùng.
3. Sống ảo: Cảm xúc là một yếu tố của thành công! Song nếu không biết cách chế ngự, cảm xúc sẽ mang lại thiệt thòi cho bạn. Thất bại trong việc kiềm chế sẽ dẫn tới những quyết định sai lầm, và điều này đương nhiên sẽ mang lại hậu quả.
4. Lười biếng: Những người thành đạt đều hiểu một điều: muốn thành đạt, phải chăm chỉ làm việc trong một thời gian dài. Đó là lý do họ luôn tập trung cũng như có tính kỷ luật cao. Tại sao rất ít người có thể thành công? Bởi vì đa phần chúng ta đều là những kẻ lười biếng!
5. Nóng vội: Steve Jobs từng nói: “Sự khác biệt giữa những người thành đạt so với phần còn lại chính là sự kiên trì”. Nếu bạn không yêu những gì mình đang làm, bạn sẽ dễ dàng mất kiên nhẫn với nó. Có quá nhiều người nóng lòng muốn thành công sớm, song rất hiếm người có thể đạt được điều này.
6. “Ruột để ngoài da”: Việc lúc nào cũng tỏ thái độ với những người cùng làm việc với mình không chỉ khiến chúng ta và những người xung quanh khó chịu, mà nó còn huỷ hoại sự nghiệp của chính bản thân.
7. Ích kỷ: Công việc là công việc, chứ không phải là cá nhân nào. Thương trường ghi nhận trải nghiệm của khách hàng với sản phẩm của bạn. Cần phải biết cách phân biệt ai đang phục vụ ai trong mối quan hệ công việc!
8. Sống trong quá khứ (hoặc tương lai): Chúng ta có thể học được nhiều điều từ quá khứ, nhưng sẽ là thảm hoạ nếu bản thân chỉ dừng lại ở đó. Tương tự, bạn có thể lên kế hoạch cũng như mơ về một tương lai màu hồng; song nếu không có những hành động cụ thể, tương lai không bao giờ đến.
9. Thờ ơ: Hàng ngày, chúng ta nghe được những câu dạng như “thế nào cũng được” hay “đừng lo lắng” một cách thường xuyên, song chắc chắn chúng không đến từ những người cực kì thành đạt. Họ, chắc chắn không phải những kẻ lãnh đạm.
10. Quá nhạy cảm: Bạn không thể tồn tại trên thương trường nếu cứ bị chỉ trích hay bất kì điều gì dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến bạn nổi điên. Đó là lý do vì sao những nhà lãnh đạo thường có khiếu hài hước cũng như luôn tỏ ra khiêm tốn. Thậm chí, 2 yếu tố trên đôi khi là bắt buộc đối nếu bạn muốn thành công trên thương trường.

8 109
[ DÒNG TIN NHẮN CUỐI CÙNG ]
---------------------------------- - Em ngủ đi, khuya rồi ! Anh ổn rồi mà!
- Ừ, em ngủ đây!
Chỉ ngắn gọn 2 câu thế thôi. Cô và anh chia tay. Không còn một lời dặn dò, không một câu chào tạm biệt. Anh bảo anh ổn nhưng đôi mắt thì đỏ hoe. Anh bảo anh ngủ nhưng trong lòng trống rỗng, anh lang thang khắp thành phố nhỏ, thẫn thờ không để ý những cơn gió rét đã về tự bao giờ… dù cho đường về còn rất xa.
5h chiều trên con đường tấp nập dòng người trở về nhà. Anh phóng xe trong cái giá rét lạnh lẽo của gió mùa cuối năm. Lúc đi vì quá vội vã, anh chỉ mang trên mình 1 chiếc áo sơ mi mỏng và 1 áo khoác. Trên đường đến với cô, anh chỉ để ý cột cây số bên đường, đếm thời gian để mong được gặp cô, để rồi dù cô chỉ cho anh 15 phút ngắn ngủi nhưng đối với anh, khi cô xuất hiện là lúc mọi lạnh giá đều tan biến đi đâu hết. Và rồi giờ đây, một mình trên đường về, anh mới cảm nhận được cái lạnh thấm vào xương thịt, nhưng là hơi lạnh thấm từ bên trong ra.
Một chiếc xe tải đi cùng chiều, vượt bên phải, một tiếng còi rít vang, một cái vít ga lên và một cú va chạm vào hông chiếc xe máy… đó là tất cả những gì anh nhớ. Anh về nhà mà chẳng biết mình đã về bằng cách nào, và ngất lịm đi đến chiều hôm sau.
2 tháng trước cô đã bảo với anh, mọi chuyện phải dừng lại. Anh gặng hỏi nhưng cô không trả lời. Anh đã vội vã đến gặp cô sau 2 đêm thức trắng. Cuối cùng cô nói, cô còn nhiều việc cần phải làm. Cô còn nhiều thứ cần phải đạt được. Những điều đó bây giờ đối với cô còn rất quan trọng, và cô sợ nếu cô yêu anh nhiều quá, cô sẽ không thể có được những điều ấy…
- Anh có hiểu cho em không? Anh đừng yêu em nữa, hãy quên em đi,anh sẽ tìm được người con gái khác tốt hơn em gấp chục lần mà!
- Anh hiểu mà. Những điều đó tốt cho em… Em cần những cái đó.
Nhưng em hãy nhớ, anh sẽ vẫn chờ em!
Anh quay đi ,lặng lẽ!
Đó là những lời cuối cùng anh nói với cô, dù cho 2 tháng sau đó anh đã lại vội vàng phóng đến khi nghe cô gọi hỏi thăm trong điện thoại. Anh yêu cô nhiều quá!
- Anh gặp em được không? Anh có chuyện muốn nói! Anh chỉ xin em 15 phút thôi!
- Chuyện gì hả anh? Thôi được, tối nay em rảnh. 7h30 anh qua đón em nhé!
Anh thở phào nhẹ nhõm, khi gọi điện anh chỉ sợ cô không đồng ý gặp mặt anh. Kể từ khi cô nhất định muốn chia tay, anh đã đau khổ, đã cư xử nhiều lúc như 1 đứa trẻ, dằn vặt vì không hiểu mình đã sai ở đâu.
Cô đã buồn khi đã thốt nên những lời làm tan nát con tim anh ấy. Cô biết anh yêu cô nhiều, và mãi mãi anh cũng yêu cô như vậy. Mỗi khi buồn và cô đơn, cô lại nhắn tin cho anh. Dường như cô biết anh luôn chờ tin nhắn của cô, luôn ở bên cô lúc cô cần. Và cô thấy giận anh, khi 1 lần anh không gọi lại, dù lúc đó cô đang rất lạnh lẽo. Hôm nay anh hẹn gặp cô, và dường như cô cũng đoán được vì sao, hôm nay là ngày sinh nhật của cô!
Anh đến, tặng cô những bông hồng nhung đỏ thắm, và muốn cô đi cùng anh đến 1 nơi. Một góc trong quán cafe lặng lẽ, ánh lửa của 18 ngọn nến soi rõ khuôn mặt của 2 người. Một chiếc bánh gato có lẽ hơi to dành cho cả 2.
Anh cười và bảo, hơi to có lẽ vì tay nghề của anh hơi vụng. Anh đã hì hục cả buổi chiều để làm chiếc bánh này cho cô, có lẽ trong đời anh chẳng bao giờ anh nghĩ là mình sẽ chui vào bếp để làm việc này… vì một người. Anh yêu cô nhiều quá!
Cô cười bảo, anh chỉ xin có 15 phút thôi đấy. Nhưng rồi cô đã ngồi cả buổi tối với anh. Cô biết là anh vẫn yêu cô, và cô hạnh phúc vì những gì anh đã làm hôm nay. Đôi mắt đẹp của cô ánh lên những tia vui vẻ. Anh ngồi, cười vì thấy cô cười, đã rất lâu rồi anh mới thấy cô cười, nghe cô ước điều ước sinh nhật. Nhưng đôi mắt anh trở nên sâu thẳm, và có lẽ rất buồn!
Sau tối sinh nhật cô, dù anh buồn vì biết anh đang phải xa cô, nhưng tâm trạng anh thoải mái hơn vì anh biết cô đang vui vẻ và hạnh phúc, đối với anh, đôi khi thế là đủ! Có những lúc anh nhìn lên bầu trời đêm, anh hay nói vui là để đếm sao, nhưng không cần đếm cũng biết thiếu 1 ngôi sao, vì em đang ở bên cạnh anh mà ^^!
Sau tối sinh nhật mình, cô thấy lòng bối rối. Dường như cô thấy mình vẫn rất cần anh, cô phân vân không hiểu mình làm thế có đúng không. Cô nói với anh rằng mình đã gạt hết chuyện tình cảm sang 1 bên, giờ chỉ còn là công việc, nhưng cô biết là không phải vậy!
12h30, cô gọi cho anh, cô không ngủ được, cô gọi để được nghe giọng nói của anh, để kể cho anh nghe rất nhiều điều, mà dường như cô cũng chẳng hiểu là mục đích để làm gì. Anh nghe cô nói, như anh luôn làm như vậy, anh biết cô không nói thật và chợt nhận ra, đêm đó là đêm ngày 1/4, ngày Nói Dối.
2 tháng trước, cô đã gọi cho anh lần cuối cùng. Khi nghe giọng anh trong điện thoại “Em à! Anh nhớ em!” cô đã không chịu nổi. Cô như đang bị giằng xé, bởi tình cảm và bởi lý trí. Cô gọi cho anh và bảo rằng anh đừng làm thế nữa. Và cô chạy trốn, chạy trốn anh và chạy trốn bản thân mình!
Anh thấy mình thật là trẻ con, anh biết cô đang bối rối, vậy mà còn gọi cho cô, anh tự trách bản thân mình. Anh gọi cho cô, để xin lỗi vì đã cư xử ngốc nghếch. Nhưng không phải là giọng nói quen thuộc vang lên, đầu dây bên kia nói rằng anh là đồ tồi tệ,đồ dơ hơi và yêu cầu anh đừng làm vậy nữa. Anh từ từ cúp máy, và nhắn tin rằng anh xin lỗi…
2 tháng cô bận rộn với công việc và cố gắng quên anh, và cô nghĩ rằng cô đã làm được. Nhưng rồi bất chợt cô thấy trống vắng trong lòng, thấy thiếu 1 điều gì đó. Những hình ảnh của anh lại ùa về trong trái tim cô, cô nhớ những khi được nghe anh kể những câu chuyện hóm hỉnh để cười, được nghe anh bảo rằng chỉ có mình cô trong trái tim anh, và nhớ lại một câu anh hay lặp lại làm cô hạnh phúc nhất “Anh chỉ yêu em 1 ngày, đó là ngày mà anh còn sống!”, và cô nhớ đến lần cuối cùng cô được nghe anh gọi “Em à!”.
2 tháng anh vùi đầu vào công việc, đôi lúc thấy cô online mà không dám hỏi thăm. Thỉnh thoảng anh muốn hỏi han nhưng lại thôi, anh biết như thế tốt hơn cho cô. Trong thâm tâm anh vẫn mong muốn cô vui vẻ, có được những điều cô mong muốn, và… sẽ trở lại với anh. Trong tim anh vẫn chỉ có cô mà thôi. Anh biết anh sẽ vẫn đợi, đợi cô về bên anh!
“Anh chỉ yêu em 1 ngày, đó là ngày mà anh còn sống, và kể cả khi anh không còn sống nữa”, những dòng chữ như nhảy múa trước mắt cô. Đã rất lâu rồi anh không nhắn tin cho cô, tại sao anh lại nhắn những điều như vậy? Cô gọi lại, theo thói quen, để bảo anh rằng anh đừng nhắn tin như thế nữa. Đáp lại chỉ là những dòng tút tút vô cảm, anh không nhấc máy. Điều này dường như rất khác lạ, vì anh luôn trả lời điện thoại của cô. Cô nhắn tin cho anh nhưng cũng không có hồi âm.
Sáng hôm sau, cô thức dậy và thấy bồn chồn, cô chợt nghĩ ra 1 người bạn cũ, 1 người quen của cả 2, nhưng cô không có số điện thoại của người ấy. Đành đợi người ta online vậy. Cô ngồi đợi, và đêm khuya, khi nick người ấy sáng, cô đã vội vã hỏi về anh! Và những ai có thể nhìn vào mắt cô khi nhận được câu trả lời, chỉ có thể nói được 2 từ “Bàng Hoàng”. Rồi cô gục xuống và khóc! Anh đã rời xa cô mãi mãi, anh đã ra đi trong một tai nạn giao thông, 1 chiếc xe tải, không phải quệt ngang xe anh như lần trước, mà đã đâm vào anh. Dòng tin nhắn đó là điều cuối cùng anh cố gắng gửi lại cho cô. Anh đã từng nói, đàn ông đã hứa thì phải giữ lời, và anh đã giữ lời hứa của mình, anh vẫn yêu cô cho đến những phút giây cuối cùng anh sống.
Cô nấc lên trong tiếng khóc “Tại sao hả anh? Anh đã bảo sẽ đợi em quay về cơ mà?” Cô giận mình đã quá cực đoan, luôn chỉ làm theo ý mình. Anh đã yêu cô rất nhiều, đã luôn chiều cô hết sức, vậy mà giờ đây, đến đám tang của anh cô cũng không thể có mặt. Và cô chỉ biết khóc.
Mặt trời đã lên bên ngoài cửa sổ, đêm qua cô đã khóc rất nhiều và thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ cô gặp lại anh, một nụ cười tươi như anh vẫn thế, vẫn là đôi mắt sâu thẳm và buồn, và anh nói với cô câu nói anh vẫn thường nhắc “Anh là gió, gió có mặt khắp mọi nơi… Bất cứ khi nào em thấy gió, là anh đang ở cạnh bên…”
Cô choàng dậy, đến bên và mở toang cửa sổ, một cơn gió mạnh tràn vào, gió lồng lộng khắp căn phòng nhỏ bé…

9 104
DUYÊN NỢ
Có 1 chàng trai đau khổ vì người yêu bỏ đi lấy chồng. Anh ta đau khổ nên tìm lên chùa và hỏi 1 vị sư thầy:
-Tại sao con yêu cô ấy nhiều như thế mà cô ấy vẫn đi lấy người khác ?
Sư thầy mỉm cười và cho anh chàng xem 1 chiếc gương. Trong đó có hình ảnh 1 cô gái đẹp khỏa thân nằm chết bên đường.
Mọi người đi ngang qua đều bỏ đi.
Chỉ có 1 anh chàng dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy 1 cái áo rồi cũng bỏ đi.
Mãi sau có 1 chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn.
Sư thầy nhìn anh chàng và nói :
-Kiếp trước con chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi. Còn người chồng cô ấy lấy bây giờ chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy,đó chính là chữ NỢ, con chỉ có DUYÊN với người Con gái ấy thôi!"
Phật nói rằng, kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ.
Nhiều cặp Vợ chồng, đôi lứa đang sống với nhau mà một trong hai người bỗng có tình cảm với người khác, dẫn đến chuyện chia tay. Những người dung tục sẽ nói người kia là trăng hoa, đểu cáng... nhưng thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được

02 7
ĐÂU LÀ TẬN CÙNG CỦA NỖI ĐAU?
Có những người chấp nhận bị bỏ rơi, như một sự chống cự đầy yếu đuối. Có những người lại coi đó như sự hả hê để ve vuốt tự trọng. Có những người làm mọi cách để phản kháng nỗi buồn nhưng không thể...
Có những người chọn lựa rời bỏ người kia, như một sự giải thoát. Có những người chọn lựa điều đó, lại như một lần đánh cược. Có những người, lại như là ruồng bỏ, buông bỏ chính mình, và vứt bỏ tình yêu. Có những người ra đi, để nửa kia hạnh phúc. Có những người can đảm, chỉ để đau một lần, nhưng lại đánh đổi tất cả cho nụ cười ở sau.
Nhưng còn lại phía cuối của những sự bỏ rơi, dù là nguyên cớ giản đơn nào đi nữa, vẫn là nỗi đau rất đắng, là nỗi đau chát mặn, của cả người ở lại, lẫn người đã đi…
Và điểm tận cùng của nó, ai biết đến bao giờ, mới trả hết niềm kia?
Có nhiều nhặn gì đâu, một cái gật đầu vị tha, để cả hai cùng bước tiếp. Khó khăn gì đâu, bao dung với người còn lại, cũng là tự thương lấy chính mình.
Ít người biết cách để thả cho mình những khoảng không nhau cần thiết, mà chỉ biết vội vàng quyết, rồi vội vàng bỏ rơi. Cái sự thỏa mãn nhất thời, như là sự trả thù hời hợt. Để rồi tiếc cả đời, có những nỗi ân hận hẳn hết một đời, không nguôi!
Có những người chấp nhận bị bỏ rơi, như một sự chống cự đầy yếu đuối. Có những người, lại như sự hả hê để ve vuốt tự trọng. Có những người, làm mọi cách để phản kháng nỗi buồn, nhưng không thể.
Người đi, ai giữ được người đi.
Nuốt nước mắt từng ngày, cùng quẫn với nỗi nhớ len sâu. Không thể thốt được một câu, vì giờ tất cả là vô nghĩa. Có tư cách gì nữa, để gần nhau.
Điểm tận cùng của nỗi đau, hẳn là vô thời hạn. Vì với những kẻ yêu nhau, mãi mãi là từ chỉ nỗi buồn, niềm nhớ, chứ không phải ở cạnh nhau.
Vì với những kẻ bị bỏ rơi, mãi mãi là từ dành cho tổn thương…
Với những người dứt áo ra đi, mãi mãi là từ dành cho nuối tiếc…
Xin lỗi chỉ là một động từ bất lực. Rời bỏ, vẫn là rời bỏ mà thôi.
Hãy chọn con đường dài nhất để bước cạnh nhau, khi dead-line của nỗi đau kia, chính là nỗi sợ. Víu vào đó, để vui buồn với nhau, đến lúc nào không thể. Vì buông tay rồi, nỗi sợ, sẽ thành nỗi đau.
Đâu là tận cùng cùng của nỗi đau?

Jpg 127
Gửi chồng yêu !
Nếu đàn ông muốn một ngôi nhà ấm áp và gọn gàng, thì xin đừng nghĩ lấy vợ về là là để trả công cho những năm tháng yêu thương đã đủ, rồi bỏ mặc người vợ của mình loay hoay giữa dòng đời với trăm ngàn thứ phải đổ vào đầu. Cũng đừng nghĩ rằng lấy vợ là có thêm một cô osin không cần trả công cả đời, cứ ra sức quát tháo, đòi hỏi, ra lệnh.
Bóng đèn sáng mãi cũng có lúc tối phải thay, người vợ nhẫn nhịn và hiền dịu đến đâu cũng có lúc mệt mỏi cáu gắt. Trách vợ không thể giữ mãi hình ảnh đẹp như thuở mới yêu rồi đưa mắt ra nhìn những cô gái xinh đẹp tung tẩy ngoài đường nhưng các anh quên mất rằng, họ đẹp là vì họ còn tự do – họ chưa gánh vác lên mình cái “gánh đàn bà” – cái “gánh gia đình” như vợ ở nhà. Mà nếu so ra, vợ các anh cũng bỏ hết cái “gánh đàn bà” để chạy đua làm đẹp, chạy đua trưng mốt, ai rồi kém ai? Cứ thử lúc nào đó, các anh bất chợt thấy vợ mình xinh đẹp đi trên phố, những nhọc nhằn lo toan hàng ngày thay bằng nét duyên dáng, đáng yêu cuốn hút biết bao ánh nhìn của đám mày râu độc thân khác, rồi các anh mới vỡ lẽ ra: * Chẳng phải cơm nhà ăn nhiều đâm chán, đâm ngấy. *
Vợ cũng như cốc nước lọc thôi. Nước lọc tinh khiết, không màu không vị khiến các anh thỉnh thoảng cũng mơ màng về trà, về cà phê. Nhưng nên nhớ, nước lọc thì uống cả đời kể cả khi các anh không khát. Còn cà phê, trà kia, thơm ngon là thế nhưng ai uống được nó cả đời khi không khát hay khát cháy họng đây? Nước lọc khéo chế biến thì cũng có đủ thứ đồ giải khát khác để uống những lúc bỗng dưng thèm vị lạ đấy. Có điều, phải xem bản lĩnh đàn ông đến đâu. Mà, người đàn ông bản lĩnh chính là người có thể khiến người vợ của mình sẵn sàng làm nhiều thứ trong hạnh phúc chứ không phải người chỉ biết áp đặt và đòi hỏi như một ông hoàng.
Nên anh à, em vẫn nghĩ, người vợ đẹp vì họ có chồng yêu. Anh muốn vợ mình đẹp thì hãy cứ yêu thương em thật nhiều.

1 129
Là con người khi nào thì buồn nhất
- Có phải là khi vụt mất tình yêu
- Hay là khi hạh phúc có thật nhiều
Và nhận ra toàn là điều giả dối ...
...Đôi lúc...
- Ước gì mình là gió...
...Để...
- Bay đến nơi thật xa...
Quên hết những ngày đã qua
...Và...
.
- Để lặng nhìn ai đó...hạnh phúc!!!

2 120
Nếu bạn tỏ ra quá thờ ơ, lạnh nhạt khi người ta quan tâm bạn quá nhiều thì....
- Bạn sai rồi, thử đặt mình vào vị trí của người ta đi...
- Bạn sẽ hiểu:
...* Sự im lặng của người đó.....
...* Có sức tàn phá thế nào trong trái tim bạn.....
...* Rồi bạn sẽ thấy vị đắng và nỗi buồn vô hạn...
...* Và khi người ta đã im lặng thì...
...* Sự quan tâm đó không bao giờ quay lại...
...* Sự quan tâm đó sẽ chẳng dành cho bạn nữa đâu ...
- Bởi vì không ai có thể yêu mãi 1 người khi người kia cứ mãi vô tâm như vậy...
- Mọi vật đều có qui luật của riêng nó...
- Tình yêu vốn không ngoại lệ:
- Có ko trân trọng, vụt bay đừng kiếm tìm !!
Nhớ nhé :
- Đừng bao giờ đánh rơi hạnh phúc trong sự im lặng...
- Đừng làm điều gì để qua năm tháng ta phải ngồi trông nỗi cô đơn và ước thời gian quay lại...

03 2
NGƯỜI VỢ MÙ
Anh gặp cô trong một lần theo đoàn về tình nguyện khám chữa bệnh ở vùng sâu vùng xa. Cô giống như bông hoa dại mọc giữa rừng núi… Ngay lần đầu tiên anh đã phải lòng cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo và ngây thơ đó. Bất chấp rằng… cô không hề nhìn thấy gì cả.
-Em bị mù, anh rất thiệt thòi khi lấy em. Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy.
-Em đợi đi! Cả đời này anh cũng sẽ không hối hận!
Anh áp những ngón tay mềm mại của cô lên má mình, thì thầm…

Họ sống với nhau hai năm, anh lên chức viện trưởng một bệnh viện lớn. Anh và cô đều mong chờ một đứa trẻ nhưng chưa thành hiện thực. Ngày nhận kết quả xét nghiệm, cô nép vào tay anh, bẽn lẽn như một đứa trẻ xấu hổ vì làm sai.
-Là do em đúng không?
Mức độ hormone của cô thấp nên khó thụ thai, nhưng khó không có nghĩa là không thể. Anh cười ôm cô vào lòng an ủi, dù sao cũng không thể giấu nổi thất vọng trong ánh mắt.
-Không ai có lỗi hết.

Một năm sau,vẫn không có dấu hiệu nào là họ sẽ có con. Anh là con một của gia đình. Mẹ anh vốn đã không thích cô nay lại càng có lý do để ghét. Ngày nào,lúc anh đi làm về mẹ anh cũng lấy chuyện đó ra để tra tấn.
Cô lại quá ngoan ngoãn. Giống như nuôi một con mèo,nếu nó chỉ biết quanh quẩn bên bạn và tìm mọi cách để bạn hài lòng… bạn sẽ dần thấy chán nó… Anh mệt mỏi, dần dà anh sợ về chính căn nhà của mình. Đúng lúc đó thì Linh xuất hiện. Linh là y tá thực tập, trẻ trung và nóng bỏng khác hẳn cô vợ ở nhà của anh. Linh sà vào lòng anh là tự nguyện. Thật ra cái vẻ lãng tử của một chàng trai Hà Thành đủ để bất cứ cô gái nào chết đứ đừ, dù tuổi tác cũng không thể che lấp được, bao nhiêu cô gái dù anh có vợ rồi vẫn si mê anh. Nhưng anh vẫn nhất kiến chung tình. Đêm đó là anh say… anh cảm thấy cần giải tỏa….
Không! Anh có thể bỏ cô y tá đó nhưng Linh giống như thuốc phiện, thử một lần rồi thành ra anh nghiện cái cảm giác đê mê đó. Linh không ràng buộc anh, ở bên Linh cũng không có những lời tra tấn của mẹ… Chỉ có điều chính anh cũng không biết là anh còn yêu vợ mình nữa không. Đôi khi anh nghĩ mình đã nhầm tình yêu và sự thương hại…
-Khuya thế này rồi anh vẫn phải đi à?
Cô ôm ngang hông anh, hít nhẹ mùi hương nam tính trên áo anh.
-Ừ! Có ca mổ gấp. Em ngủ đi!
-Áo anh có mùi thơm rất lạ…
ANh sững lại, là mùi nước hoa của Linh.
-Nhưng cũng rất đặc biệt. Hôm nào anh tặng em một lọ nhé! Em cũng thích mùi này.
Cô buông tay anh. Căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng anh thay đồ rồi tiếng bước chân xa dần.
Linh đón anh ở ngay trước cổng, tặng anh một cái hôn nồng nàn đến nghẹt thở.
-Đừng Linh! Vợ anh còn ở trên kia.
Anh chỉ lên cửa sổ tầng hai, sở dĩ anh biết là vì cô luôn có thói quen nhìn ra cửa sổ mỗi khi anh đi làm.
Linh hơi nhìn lên, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
-Lo gì! Vợ anh bị mù mà. Không thấy gì hết đâu.
Linh nói đúng,chuyện anh ngoại tình cả bệnh viện đều biết. Mẹ và em gái anh cũng lờ mờ đoán ra chỉ trừ cô là vẫn không hay biết gì.
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm gián đoạn trận cuồng hoan.
-Kệ nó đi anh!
Nhưng tiếng chuông vẫn reo, một lần lại một lần nữa.
Anh với tay lên bàn,bên cạnh, Linh nũng nĩu hôn lên ngực anh.
-Alo..
-Đêm nay anh cũng phải trực à?
Giọng cô vang lên nhỏ nhẹ.
-Ừ! Em ngủ sớm đi.
Linh vẫn tiếp tục trêu đùa bằng cách vẽ những vòng tròn nhỏ lên bụng anh.
-Đêm nay… anh có thể không trực được không? Nhà không có người…em sợ.
Cô hơi ngập ngừng. Mẹ anh và em gái đi đám cưới người họ hàng xa, sáng mai mới về.
- Lịch của bệnh viện đã sắp xếp rồi… Em ngủ…
Anh chưa nói hết câu, Linh đã gạt phắt chiếc điện thoại qua một bên…
-Em yêu anh! Đêm nay,em sẽ ở trên..
Đêm đó trời mưa to tầm tã, tiếng sấm làm anh giật mình mở mắt. Bên cạnh, Linh vẫn đang ngủ. Anh lặng lặng mặc đồ quần áo trở về nhà.
Chiếc xe vừa mới đi được nửa đường thì điện thoại rung lên, trên màn hình là số từ bệnh viện. Một cảm giức không lành chợt ập đến khiến tay anh nhận điện thoại run run…
-Anh…Anh…Vợ anh… Chị nhà vừa được đưa vào phòng cấp cứu.

Trong bệnh viện lặng ngắt.
Anh thở hổn hển, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Bên hàng ghế ngồi chờ là chị gái của cô. Sắc mặt trắng bệch vì lo lắng.
Anh còn chưa kịp hỏi gì thì chị dâu đã tát anh một cái như trời giáng…
-Không phải đêm nay anh trực ở đây sao? Sao bây giờ lại đầu tóc rũ rượi đến đây thế này?
-Cô ấy… cô ấy…
Người ở trong kia là vợ anh, chính là cái phòng bệnh nơi mà người ta đối mặt gần nhất với cái chết…
-Anh biết người mù như nó sống bằng gì không? Bằng trực giác, nó đâu phải đồ ngốc mà không biết anh ngoại tình. Một tháng trước, tôi dẫn nó đến trước cái khách sạn nơi anh dẫn cô ta vào. Anh biết nó nói gì không? Nó bảo may mà nó bị mù, nó không thấy gì hết nghĩa là không có chuyện gì… nghĩa là anh vẫn chỉ có mình nó.
Thêm một cái tát nữa… Mấy người trong bệnh viện nhìn ái ngại,viện trưởng cáo quý đạo mạo trong mắt họ vừa một lúc nhận hai cái tát từ một người phụ nữ. Bên tai anh ù ù… Cô đã biết hết rồi ư?
-Tôi đến nhà anh, mẹ anh và em gái anh xem nó còn chẳng bằng con chó nhà anh nuôi… Bạn bè cũng không có. Điện thoại nó chỉ có độc nhất hai số, một là anh, hai là tôi vậy mà lúc bị ngã đến chồng mình cũng không dám gọi.
Anh chắp tay lên cầu nguyện, trên mặt ươn ướt.
Một lúc sau, chị vợ đứng dậy, nói từng tiếng một…
-Em gái tôi sợ sấm… Chẳng lẽ anh không biết? Nó bị ngã từ trên lầu xuống, đầu chấn vào cái bể cá… Còn nữa…Nó…có mang được hai tháng rồi.
Phòng bệnh lành lạnh dù đã đóng kín hết các cửa sổ và kéo hết tất cả rèm lại. Cô nằm trên giường, môi tái nhợt…trong giấc mơ nước mắt tràn cả ra ngoài…
Đã bao lâu rồi anh không dám đối diện với cô như thế này. Lâu tới mức anh không còn nhớ rõ nụ cười của cô… Anh đã vô tâm tới mức không hề biết vợ mình mang thai. Cô gầy đi thật rồi, đường gân xanh trên mắt hiện lên khiến người ngoài nhìn vào không khỏi xót thương.

-Em đã xin anh hãy về nhà mà… đúng không? Giờ thì nó chết rồi. Nó chỉ mới được hai tháng tuổi.
Cô đưa đôi bàn tay lạnh ngặt, gầy xương xương chạm lên má anh, lên môi anh.
-Lâu lắm rồi anh không còn hôn em…
Những tiếng nấc nghẹn lên trên cổ họng anh. Đến lời xin lỗi anh cũng không còn đủ tư cách để nói với cô nữa…
-Anh đang khóc à. Còn gì để khóc nữa đâu… Anh không sai, là em sai. Anh không hối hận…cả đời này anh không hối hận khi lấy em…nhưng em hối hận rồi… Em hối hận vì lấy anh… Em buông tay…
Giọng cô nhẹ hết mức, tưởng như có thể tan vào không khí bất cứ lúc nào…

-Không ổn rồi! Cô ấy xuất hiện tình trạng kháng thuốc. Máu khó đông!
Hai ba bác sĩ lần nữa chạy vào.
-Tim ngừng đập! Kích điện lần một!
-Kích điện lần hai…
.
.
..

3 119
Những cô gái có bàn tay lạnh
Trời càng lạnh cũng là lúc con người ta mong xích lại gần nhau hơn, thế nhưng đã có những cô gái mang trên mình đôi bàn tay lạnh, lạnh đến nỗi không dám bắt tay hay cầm vào tay ai đó. Bởi họ sợ khi đó người kia sẽ thốt lên…. SAO TAY LẠNH THẾ, và rồi họ lại giấu chúng đi, đến khi có người nguyện ủ ấm cho họ thì họ lại sợ sẽ khiến tay người đó vì mình mà lạnh lẽo hơn.
Người ta vẫn hay truyền miệng nhau một điều mà đến bây giờ chúng ta vẫn chẳng hiểu đó có phải sự thật không, rằng: “Những cô gái có bàn tay lạnh thường mang trong mình trái tim vô cùng ấm áp, một trái tim đầy tình yêu thương và luôn chung thủy.”
Sự thật là chúng ta có lý do để tin vào điều đó, và các anh chàng hãy chọn những cô gái có bàn tay lạnh để lấy làm vợ. Vì:
Những cô gái có bàn tay lạnh thường không dễ dàng yêu một ai đó, vì họ sợ khi đã quen với cảm giác ấm áp rồi thì sẽ rất khó khăn để chấp nhận bàn tay lại trở nên lạnh lẽo khi ai kia buông tay bước đi.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường rất chung thủy. Một khi họ đã yêu ai đó thì sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay, vì hơi ấm từ bàn tay của người con trai ấy đã yên vị trong cảm nhận, và sẽ tồn tại mãi trong trái tim họ.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường rất dễ bị cảm động bởi một hành động dù là rất nhỏ của ai kia. Vì đơn giản bàn tay đã lạnh quá lâu và trái tim thì lại rất cần một điểm tựa.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường rất nhạy cảm, nhưng cũng rất bao dung. Khi yêu bạn, cô ấy sẽ nhận ra những thay đổi dù là nhỏ nhất ở bạn, cô ấy sẽ biết bạn đang giấu diếm cô ấy điều gì; nhưng quan trọng là cô ấy vẫn tỏ ra như không biết gì, tỏ ra rằng mình chẳng hề quan tâm đến chuyện đó, thực ra là cô ấy đang cho bạn cơ hội để sửa sai.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường đặt lợi ích bản thân phía sau người khác, họ ghét thói đạo đức giả, ghét sự lừa dối, nhưng nếu là vì người khác họ sẵn sàng nói dối, sẵn sàng khiến người ta hiểu nhầm về mình để người khác không bị tổn thương.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường rất trọng tình cảm. Chỉ cần ai đó đối xử tốt với họ một lần là họ sẽ nhớ mãi không quên, họ sẽ tìm bằng được cơ hội để đền đáp.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường sống rất nội tâm, không bao giờ có thói quen chủ động bắt chuyện ai. Vì họ sợ thái độ nhiệt tình của mình sẽ chỉ nhận lại sự thờ ơ của người khác.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường rất kiên trì, một khi đã quyết định làm việc gì đó, cho dù gặp bao khó khăn, cho dù bị người khác ngăn cản họ vẫn quyết tâm bước tiếp con đường đã chọn.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường rất mạnh mẽ, họ có thể một mình vượt qua nỗi đau mà không cần sự thương hại của bất kì ai. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, họ vẫn là những cô gái yếu đuối cần được chở che bảo vệ. Họ có thể chỉ đứng đó nhìn người mình yêu quay lưng bước đi, đứng nhìn bóng của anh ta dần xa khuất với tiếng nấc dồn nén tận trong tim mà chẳng dám đưa tay níu kéo.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường đối lập giữa hành động và suy nghĩ. Bên ngoài họ luôn tỏ ra mình là người mạnh mẽ, kiên cường, lời nói cứng cỏi; nhưng bên trong họ lại có những trái tim rất dễ bị tổn thương.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường bị hiểu nhầm là những người rất bướng bỉnh cố chấp và rất trẻ con; nhưng thực tế lại không phải vậy, họ có suy nghĩ còn hơn cả những người trưởng thành, luôn biết lo lắng cho người khác.
Những cô gái có bàn tay lạnh thường ít khi biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, và cũng không hay tâm sự với người khác. Vì thế khi gặp chuyện buồn họ thường dùng sự im lặng để giải quyết nỗi buồn trong tim.
Những cô gái có bàn tay lạnh không bao giờ chấp nhận sự phản bội từ những người họ tin tưởng.
Thực ra, tất cả những biểu hiện trên ở cô gái nào cũng có, nhưng những cô gái có bàn tay lạnh thì chúng được thể hiện một cách mạnh mẽ hơn rất nhiểu. Những cô gái có bàn tay lạnh rất cần một bàn tay ai đó sưởi ấm, một hơi ấm thực sự, vì kể cả khi họ đeo găng tay hay vùi vào túi thì nó cũng vẫn lạnh lẽo.

4 118
Này các chàng trai:
- Khi một cô gái tìm đủ mọi cách để đc nói chuyện với bạn ...
- Khi một cô gái nói xin lỗi mặc dù cô ấy chẳng làm gì quá đáng cả
- Khi một cô gái khóc rất nhiều vì cô ấy vẫn còn yêu hoặc nhớ bạn...
- Khi một cô gái vẫn cố gắng để bạn quay lại ...
- Khi một cô gái không quan tâm bạn đã làm tổn thương cô ấy bao nhiêu lần mà vẫn yêu bạn ...
Thì ... đừng bao giờ buông tay và để cô ấy đi......
Vì ... có thể bạn sẽ chẳng bao giờ tìm lại được một người yêu bạn như thế đâu

5 113
CON GÁI NGHE CHA DẶN NÀY "CON NGƯỜI SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG"
- Có ai khen con đẹp, con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
- Có ai bảo con ngoan, hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.
- Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang, con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.
- Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ, con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.
- Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng họ hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
- Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.
- Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.
- Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.
- Nỗi đau. Con hãy nén vào trong.
- Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.
- Đừng khóc than, quỵ lụy, van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến. Có bầu trời, gió lộng thênh thang.
- Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.
- Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.
- Bạn. Là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang có.
- Thù. Là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.
- Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.
- Bạn hóa thù. Tai họa một đời.
- Con hãy cho. Và quên ngay.
- Đừng bao giờ mượn. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.
- Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản chỉ có ở người vô tâm.
- Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
- Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.
- Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.
- Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại.
- Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao.
- Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.
- Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.
- Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.
- Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.
- May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.
- Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều – những điều có nghĩa của trái tim.
- Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
- Những điều cha viết cho con – được lấy từ trái tim chân thật. Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời. Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong.
- Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha. Những bài học một đời cay đắng.
- Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa lòng con. Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy. Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.
- Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ.
- Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.
- Con hãy chậm bước dù là người đến muộn.
- Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!
- Hãy vui lên trước điều nhân nghĩa.
- Hãy buồn với chuyện bất nhân.
- Và hãy tin vào điều có thật :
- Con người sống để yêu thương.

6 113
Mẹ – người phụ nữ đáng thương nhất trong cuộc đời tôi
Hôm nay trời đổi gió, thời tiết dễ sinh bệnh, mẹ đi làm về bằng những bước chân tập tễnh. Trước kia mẹ chưa từng như vậy, mẹ vẫn thường đi chợ bán hàng nuôi ba anh em tôi ăn học. Đôi chân mẹ chống chịu bao nhiêu năm để rồi giờ đây tôi sực tỉnh, sợ hãi.
Mẹ đã ngoài 50 tuổi rồi vậy mà có ngày nào mẹ thảnh thơi chưa nhỉ ? Tôi chỉ thấy mẹ đi hết con đường này đến con đường khác, mệt quá thì làm việc nhẹ rồi lại tiếp tục đi, chưa thấy mẹ dành một ngày hay một giờ nào đó để đi mua sắm những gì mình thích hay đi chăm sóc sức khỏe. Cứ mỗi tối khi xong xuôi mọi việc mẹ thường bảo tôi nắn chân cho mẹ.
Mẹ tôi hiền từ, hay nói, hay cười nhưng trên khuôn mặt của mẹ vẫn luôn in sâu một nét buồn. Tôi không biết trên đời này có bao nhiêu người phụ nữ khổ nhưng chừng ấy năm tháng tôi đứng đằng sau nét mặt tươi cười, hiền hậu và nhận ra một điều rằng: mẹ là người phụ nữ đáng thương nhất trong cuộc đời tôi.
Mẹ là người phụ nữ hay cười, mẹ cười cả khi nước mắt đang rơi. Những nỗi đau từ khi còn nhỏ không hiểu bằng cách nào mẹ dấu đi được hết, lúc nào cũng lạc quan và giờ đây mẹ vẫn dấu đi những cơn đau da diết. Nhiều khi tôi nghĩ cuộc sống này có quá bất công. Tôi thầm so sánh cuộc sống của tôi so với cuộc đời của mẹ, quá khập khiễng cho một phép tính lớn hơn, nhỏ hơn những buồn phiền đau đớn. Từ khi đó tôi cười bằng nụ cười của mẹ.
Mẹ là người phụ nữ đảm đang, bằng đôi bàn tay cần cù và đôi chân miệt mài bước mẹ đã chăm lo cho cuộc sống gia đình, làm trọn nhiệm vụ của một người vợ, người mẹ trong gia đình. Nhiều khi tôi nghĩ chúng tôi đã làm được gì cho mẹ ?
Chưa làm được gì cả thậm chí ngày nhỏ 3 anh em tôi còn hay làm mẹ buồn. Tôi nhớ có một lần tôi làm sai và đã bị mẹ đánh, trong ý nghĩ trẻ con khi đó tôi chỉ biết khóc và còn giận mẹ nhưng lớn lên tôi mới hiểu được rằng, nhờ mẹ đánh mà tôi mới được như ngày hôm nay. Có những khi bị ốm cũng chính mẹ là người chăm sóc tôi cả đêm, trông coi tôi vì sợ tôi lên cơn sốt. Mẹ đã thức trắng đêm để canh giấc ngủ cho tôi và đến tận bây giờ mỗi khi xa nhà vẫn là mẹ- người luôn gọi điện trước cho tôi . Khi trở về tôi đã không biết mẹ mệt, mẹ đau như thế nào, mẹ vẫn cười và nói “ cố học tốt con nhé”.
Tôi đã thực hiện được ước mơ bước vào cánh cổng trường Đại học trong khi sức khỏe của mẹ đang yếu dần. Ngày tôi biết tin đỗ Đại học cũng chính là ngày mẹ tôi nhập viện, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy buồn như vậy, ngày vui của tôi lại thiếu mẹ ở bên, tôi chỉ muốn chạy đến bên mẹ, muốn được mẹ chia sẻ niềm vui nhưng khoảng cách giữa mẹ và tôi quá xa. Bao nhiêu năm Đại học là bấy nhiêu lần mẹ tôi phải nhập viện, phải mổ, tôi cứ tưởng rằng mẹ đã mất đi cái quyền đi lại như một người bình thường đã là quá lắm rồi, cứ nghĩ rằng mẹ sẽ không sao nữa nhưng cuộc đời mẹ tôi là một chuỗi ngày dài đau khổ, nước mắt tôi lại lã chã rơi, tôi khóc như chưa từng được khóc khi biết giờ đây mẹ đã không mổ được nữa .Trở về nhà nhìn thấy mái đầu mẹ bạc trằng một bên tóc tôi biết do mẹ phải tia xạ nhiều nên tóc mẹ mới như vậy. Đôi khi nghĩ rằng giá như mình có thể làm được điều gì giúp mẹ thì tốt biết mấy.
Giờ đây tôi đang trên cuộc hành trình về với cái đích mà tôi đã từng mơ ước, năm thứ tư với bao lo lắng, bộn bề trong học tập để chuẩn bị cho việc ra trường và bệnh của mẹ cũng không còn cách nào khác ngoài dùng thuốc để kéo dài thời gian, tôi biết sâu thẳm trong tim mẹ luôn mong muốn một điều rằng tôi sớm ra trường, sớm tìm được một công việc tốt. Tuy nhiên trong suy nghĩ của tôi nỗi trăn trở, dằn vặt lớn nhất vẫn là căn bệnh của mẹ. Tôi hứa với bản thân sẽ tự mình cố gắng dù biết phía trước là cả chặng đường dài đầy khó khăn, thử thách.
Đây là những dòng tâm sự từ đáy lòng của một người con gái viết về mẹ của mình, tôi nghĩ rằng mình không đủ can đảm để bộc lộ những nỗi niềm này với mẹ nhưng mong rằng bằng những việc làm của tôi mẹ sẽ hiểu được rằng tôi yêu mẹ đến nhường nào. Mong mẹ sẽ khỏi bệnh để mẹ mãi ở bên chúng con.

7 110
* CÓ THỂ BẠN ĐÃ BIẾT ??? *
1. Đôi giày của bạn là điều đầu tiên mọi người lưu ý về bạn. Cho nên hãy chọn cho mình một đôi giày đẹp.
2. Ngủ mà không cần gối sẽ làm giảm đau lưng và giữ cho cột sống của bạn khỏe mạnh hơn.
3. Nếu một phần của cơ thể “buồn ngủ”, bạn có thể “đánh thức nó dậy” bằng cách lắc đầu.
4. Đặt túi trà khô trong túi tập thể dục hoặc giày có mùi sẽ giúp hấp thụ các mùi khó chịu.
5. Theo Albert Einstein, nếu ong mật biến mất khỏi trái đất, con người sẽ chết trong vòng 4 năm.
6. Bạn có thể sống sót mà không ăn trong nhiều tuần, nhưng bạn sẽ chỉ sống được 11 ngày mà không ngủ.
7. Người cười nhiều khoẻ mạnh hơn người cười ít.
8. Lười biếng và không hoạt động giết chết nhiều người như thuốc lá.
9. Cười là liều thuốc chống trầm cảm hữu hiệu nhất. Cùng cười nào!



Viết tên Bạn và Bình Luận :




Có Trong Web Site


Hôm nay : 1
Tổng : 2169


XtGem Forum catalog